dimanche 4 novembre 2012

Khi Tôi chết hãy mang Tôi ra biển

Khi Tôi chết hãy mang Tôi ra biển
Thơ: Du Tử Lê, Nhạc:Phạm Đình Chương
Ngâm thơ:Nắng Hoàng Hôn-Tiếng hát: Anh Khoa


Khi Tôi Chết
Hãy Đem Tôi Ra Biển
khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
đời lưu vong không cả một ngôi mồ
vùi đất lạ thịt xương e khó rã
hồn không đi, sao trở lại quê nhà
khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
nước ngược dòng sẽ đẩy xác trôi đi
bên kia biển là quê hương tôi đó
rặng tre xưa muôn tuổi vẫn xanh rì
khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
và nhớ đừng vội vuốt mắt cho tôi
cho tôi hướng vọng quê tôi lần cuối
biết đâu chừng xác tôi chẳng đến nơi
khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
đừng ngập ngừng vì ái ngại cho tôi
những năm trước bao người ngon miệng cá
thì sá gì thêm một xác cong queo
khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
cho tôi về gặp lại các con tôi
cho tôi về nhìn thấy lệ chúng rơi
từ những mắt đã buồn hơn bóng tối
khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
và trên đường hãy nhớ hát quốc ca
ôi lâu quá không còn ai hát nữa
(bài hát giờ cũng như một hồn ma)
khi tôi chết nỗi buồn kia cũng hết
đời lưu vong tận huyệt với linh hồn.
Du Tử Lê

Khi Tôi Chết
Đừng Đưa Tôi Ra Biển
Khi tôi chết, đừng đưa tôi ra biển
Đưa tôi về Lao Bảo, Khe Sanh
Để đêm nghe vang dội khúc quân hành
Ôi ! Lính chiến một thời kiêu hãnh quá.
Khi tôi chết, đừng đưa tôi ra biển
Đưa tôi về Ben-Hét, Đắc-Tô
Nơi bạn bè tôi, xây mộng sông hồ
Nguyện trấn giữ dãy Trường Sơn yêu quý.
Khi tôi chết, đừng đưa tôi ra biển
Đưa tôi về Bình Giả, Chiến Khu Đ
Cho hồn tôi siêu thoát với lời thề
Thân chiến sĩ, nguyện xin đền nợ nước.
Khi tôi chết, đừng đưa tôi ra biển
Đưa tôi về Cái Nước, Đầm Dơi
Đêm U Minh, nghe tiếng thét vang trời
Mừng chiến thắng để dâng về tổ quốc.
Khi tôi chết, đừng đưa tôi ra biển
Trả tôi về với dân tộc Việt Nam
Gói thân tôi ba sọc đỏ màu vàng
Xin liệm kín với hồn thiêng sông núi.
Nguyễn văn Phán

Đời mãi ở Phương Đông
Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Trần Duy Đức
Tiếng hát: Lệ Thu

ĐỜI MÃI Ở PHƯƠNG ĐÔNG
Thơ :Du Tử Lê

Bây giờ ta đã già và người vẫn mãi xa
Như núi sớm hao gầy và giòng sông sắp cạn
Bây giờ mùa mưa luôn thánh thót vườn đời ta
Thánh thót vườn đời ta
Bây giờ, ta đã già và người vẫn mãi xa
Như con thú đã bạt khỏi rừng
Đã chạy cuồng về cuối biển
Bây giờ nơi những dấu chân quen
Có chút gì tội nghiệp
Ôi nhửng món tư thù ngập hóa đời bầm dập
Thương nhớ đá như cây
Sẽ phải còn lớn mãi nơi cuối mỗi cuộc đời
Nơi cuối mỗi cuộc đời xin người phải tin
Trái tim ta với những lời nói thật
Bây giờ ta đã gìa và người vẫn mãi xa
Thôi cũng đã muộn màng để trả lại nhau tất cả
Bây giờ cay đắng đã như xong
Cách gì ta lấp được
Ôi giờ ta đã già người đòi chi cuối kiếp
Chân chưa thể bước qua
Sợi dây người oan nghiệt
Chân chưa thể bước qua
Sợi dây người Cuối khiếp



 
 Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
Thơ: Du Tử Lê-Nhạc: Trần Duy Đức
Tiếng hát: Lê Uyên

chẳng chiến chinh mà cũng lẻ đôi

chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
chim về góc biển. Bóng ra khơi
lòng tôi lũng thấp. tâm hiu quạnh
chẳng chiến chinh mà cũng lẻ đôi.

chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
buổi chiều chăn, gối thiếu hơi ai!
em đi để lại hồn thơ dại
tôi, vó câu buồn sâu sớm mai.

III.

chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
em còn gương lược dấu đường ngôi?
nằm mơ thấy tóc thơm vai hẹn
và, khoảng trời xanh đến rợn người.

chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
bàn tay dư mấy ngón chia phôi!
(tặng nhau chính ngón không đeo nhẫn)
và những tàn phai đầy tuổi tôi.

chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
như trời nhớ đất (rất xa xôi.)
nắng mưa nhớ mãi hàng hiên đợi
thư nhớ hồi âm. Lệ nhớ môi.

BIS.

chỉ nhớ người thôi sông đủ cạn
nói gì kiếp khác với đời sau.
đôi khi nghe ấm trên da, thịt
như thể ai đi mới trở về.


Du Tử Lê

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire